Lịch sử Đinh

Đinh có thể được đóng bằng búa bắn bằng súng bắn đinh vào các vật liệu như gỗ.

Đinh xuất hiện ít nhất từ thời La Mã cổ đại. Trong Kinh thánh đã có nhắc đến việc vua David huy động một lượng sắt để làm đinh phục vụ cho việc sửa chữa đền Solomon.[1] Cho đến cuối thế ký 18, đinh vẫn chủ yếu được làm bằng tay, và người thợ làm đinh sẽ chịu trách nhiệm chế tác đầu đinh cũng như đỉnh nhọn của đinh. Còn một người thợ khác gọi là "thợ cắt" hay "thợ xẻ" thì có nhiệm vụ chặt gọt các thanh sắt sao cho chúng có kích thước vừa vặn để làm đinh. Tuy nhiên vào năm 1590 máy cắt đinh chạy bằng sức nước đã được sử dụng ở Anh, điều này giúp sản xuất hàng loạt đinh với kích cỡ đồng đều nhau và đến đầu thế kỷ 17 các máy cắt đã gần như hoàn toàn thay thế sức người. Vào thế kỷ 19, với sự phát minh ra máy làm đinh, việc sản xuất đinh đã được cơ khí hóa hoàn toàn và đến cuối thế kỷ các xưởng làm đinh bằng tay đã hoàn toàn tuyệt tích.

Những chiếc đinh được cắt bằng máy xuất hiện lần đầu tiên ở Hoa Kỳ vào cuối thế kỷ 18. Chúng được cắt từ những tấm vật liệu phẳng (ban đầu là sắt, sau là thép) và cũng được gọi là "đinh vuông" vì có tiết diện hình chữ nhật. Hiện nay thì đinh rời vẫn được sử dụng trong việc phục chế các hiện vật lịch sử, trong một số hoạt động yêu cầu lao động nặng như lắp các tấm bảng vào các bức tường làm bằng gạch đá, tuy nhiên nó không còn được sử dụng rộng rãi và phổ biến như đinh dây.